Điều bất lực nhất, không phải là nhìn một ai đó rời xa, mà là biết rõ người ở bên cạnh mình đã thay đổi từ lâu nhưng không cách nào buông tay.
Ai cũng từng có một thời hèn nhát sống trong nỗi đau khổ, mù quáng che kín mắt mình, tự xây một bức tường cao - tin rằng sẽ níu giữ được bước chân người ở lại mãi mãi, tự huyễn bằng những vòng tay cô độc ôm lấy mình trong đêm, rằng - có ai đó sẽ cảm động trước tấm chân tình ấy.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, cuộc đời hết thảy đều có thể lay động, chỉ có tình cảm một khi đã ra đi, chẳng một phép màu nào có thể níu giữ nó lại. Không phải không biết tình yêu sẽ có ngày tàn lụi, nhưng trong thời khắc đẹp nhất của đời người, ai cũng tin mình có thể nắm giữ hai chữ duyên phận trong lòng bàn tay, có thể khiến một người vì mình mà cam tâm tình nguyện.
Chỉ tiếc, sau chữ duyên nào cũng còn một chữ phận, có thể yêu nhau những ngày rộng tháng dài, nhưng ở bên nhau cả đời, là điều chẳng ai dám chắc, chi bằng cứ yêu, cứ tin, nhưng đừng quá lụy.
"Trong chuyện tình cảm muốn tỉnh táo một chút cũng khó , vì suy cho cùng cũng bởi chúng ta quá thật lòng . Đau mà chẳng làm sao buông được !"
Jea’s Tumblr
إرسال تعليق
+ Hiện tại HungCoder.Com đang cập nhật giao diện cho trang blog này. Nên sẽ có một số lỗi xãy ra khi các bạn xem blog này.