Khi mọi người đang say giấc thì tôi đang ngồi ôm laptop, nhìn chằm chằm vào màn hình mà suy nghĩ mãi ở tận nơi đâu.

Cảm giác trong lòng trống rỗng



Cuộc sống dạo này có thêm chút màu sắc.

Vui có.

Buồn có.

Nói chung là không còn bình lặng như lúc trước nữa.

Chỉ một thời gian ngắn thôi mà có quá nhiều biến cố xảy ra, trở tay không kịp

Mọi chuyện đến quá nhanh, khi nó chưa kịp chuẩn bị thì đã bị ập vào tới tấp. Cứ như sợ nó rảnh rỗi không có chuyện để lo nên việc này vừa đến thì việc kia đã xuất hiện ngay trước mắt.

Thèm có được một giấc ngủ thật ngon, thật sâu.

Để ngày mai tỉnh dậy đón chào một ngày mới một cách vui vẻ và hào hứng.

Ừ thì ai cũng thấy nó vui, chả ai nghĩ nó buồn cả.

Cũng đúng, vừa ý nó rồi còn gì.

1 cuộc sống 2 mặt.

Cứ như một thằng hề, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười mà trong lòng thì buồn héo hắt.

Muốn được quay về lại tuổi thơ, khi mà cuộc sống nó luôn được bao bọc, che chở bởi người thân.

Muốn được làm nũng với mẹ một tí, muốn được thủ thỉ nói chuyện với ngoại thêm một lần nữa thôi.

Nhưng mà chẳng được.

Nhắm mắt lại, mở mắt ra. Không biết điều gì sẽ chờ đón nó khi ngày mới đến.

Đã lâu rồi nó quên mất cái cảm giác mang tên là chờ mong.

Chờ mong một điều gì đó mang niềm vui đến với tôi

Chờ mong một cuộc sống vô tư, vô ưu vô lo hơn lúc này.

Chờ mong có một người cảm thông, chia sẽ những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc đời của tôi

Ừ thì quên, nhưng đừng quên mãi mãi nhé.

Biết đâu được, một ngày nào đó nắng ấm sẽ xóa tan đi màn sương u uất bao phủ cuộc đời nó.

Đôi khi tự an ủi bản thân rằng cuối cùng rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn cả thôi, nếu chưa ổn thì chưa phải là cuối cùng.

Nhưng tôi còn phải đợi bao lâu nữa để cái “cuối cùng” đấy đến với tôi đây?

Một câu hỏi không có câu trả lời.

Cũng không biết phải làm gì để giải tỏa cái cảm xúc lúc này, viết vài dòng ra nhưng sao chẳng thấy lòng nhẹ nhõm được bao nhiêu. Vẫn nặng như đeo chì, như đá tảng đè trong tim.

Nghe có vẻ nghiêm trọng, nhưng mà đúng là như thế mà.

Thôi thì tiếp tục an ủi bản thân rằng hôm nay tôi chịu khổ, để sau này được sướng hơn. Đơn giản vì chịu khổ lâu ngày nên bản thân dần thích nghi được với cái khổ nên sẽ không cảm thấy khổ như bây giờ

Có muôn ngàn cách để chết, nhưng chỉ có một cách để sống.

Vẫn luôn tâm đắc với câu này, vẫn đang cố gắng lựa chọn một cách sống đấy thôi.

Thôi thì cố gắng gồng mình lên mà sống vậy, để sau này có thể tự hào với con cháu rằng ngày xưa tôi đã vấp ngã như thế, nhưng tôi không buông xuôi mà tiếp tục gượng dậy để tiến lên.

Nghĩ nhiều quá rồi.

Thôi không nghĩ nữa.

Vài dòng lan man trong một đêm không khác những đêm khác

Post a Comment

+ Hiện tại HungCoder.Com đang cập nhật giao diện cho trang blog này. Nên sẽ có một số lỗi xãy ra khi các bạn xem blog này.